/* thêm css*/

Ha Noi, My emotions



CẢM XÚC VÔ HÌNH
               HNS_NB87

            
Hà Nội, 09.07.10

Một thời đã xa ấy ...


Nếu khóc cười là hai biểu cảm

Cho ta buồn và để biết ta vui
Thì “dở khóc, dở cười” là sao nhỉ?
Có phải miệng cười mà nước mắt cứ rơi?

Trong tôi sẫm một màu đen
Màu của sự tuyệt vọng, của sự lãnh cảm
Trầm ngâm lặng lẽ uất cho đời
Trách ai, trách mình bất lực
Hận ai, hận bản thân hèn mọn
Kêu rằng sao ta lại được sinh ra
Không đúng lúc không đúng nơi
Mong rằng mọi thứ sẽ sớm trở về nơi xuất phát.
Sớm trở về theo vòng quỹ đạo luân hồi.


Chìm đắm trong cảm giác tuyệt vọng....

Một ngày nào đó khi ước vọng trở thành hiện thực
Như con chim đã đủ lông, đủ cánh
Được tự do cô đơn một mình nơi xa xứ
Lặng lẽ ưu tư chốn xa lạ
Né tránh tất cả, chìm đắm trong thế giới riêng ta
Bỏ mặc lại đằng sau những bi lụy khổ ải trần ai
Bước theo tiếng gọi linh hồn thế gian


Chút gì đó còn sót lại trong lý trí, nhưng sâu thẳm con tim vẫn còn vấn vương hoài niệm cũ ....


Mộng mơ trong ánh bình minh
Thanh bình với nắng sớm toả muôn nơi.
Tóc xõa bờ vai cô gái
Nhẹ hái nhành hồng đẫm sương chưa tan.
….
Khuất đó không xa góc rừng
Lững thững bước đi trong nắng chiều tà.
Lặng vắng không gian cô quạnh
 Ngơ ngác kẻ khó chưa biết đi đâu.



Để rồi vết thương ấy vẫn thật khó phai nhoà ...


Kiêu sa như cơn gió bước vô đời
Ẩn giấu trái tim băng giá lạnh lùng
Như con thú bị thương khéo nép mình
Lặng lẽ ưu tư giữa chốn phồn hoa
Nhất thời nghĩ đời xa vắng khó vươn
Vẫn tự nhắc lòng kiên tâm vững bước
Ngạo nghễ nhếch cười trước đời đa lối
Để rồi lại tự mãn với chính mình
Hạnh phúc với những gì thuộc về ta.


Trái đất vốn tròn, vô tình ta gặp lại nhau… Lòng dậy sóng .....

Cười cho ai đó đã làm cho ta thất vọng
Đã đi riêng một con đường do mình lựa chọn
Mà sao lại cho ta  ánh nhìn thương hại
Như đáng đời, như lo lắng, đồng cảm.


Và đôi khi phải tự mình xoa dịu lòng ta ....


Có những lúc tưởng chừng như vô vọng
Chỉ mình tôi bước đi trên con đường
Bao ưu tư đọng lại nơi cuối thời gian
Mong hạnh phúc trở lại nơi cuối phố.

Dần theo năm tháng, mọi thứ sẽ qua di…Sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng thanh cao…. thanh cao... 

Đi giũa một rừng cây đầy màu sắc
Một màu trầm mờ nhạt không toả hương
Đang dần phôi pha theo dòng thời gian
Rất cần một cây màu tô thêm sắc
Để trang tri thêm cho đời phong phú.

Nếu được lựa chọn
Tôi nguyện là gió
Tồn tại mãi với thế gian
Khi cuồng phong, khi dữ dội
Chôn vùi tất cả, phá huỷ mọi thứ
Rồi lúc nhè nhẹ thoảng qua
Một làn gió mới đượm hương nồng
Mang theo nguồn sinh lực mới.


Và "sự sống nảy sinh ngay từ trong cái chết"....


Hạnh phúc ở ngay trong mỗi con người mà đôi khi ta cứ mơ hồ đi tìm đâu đó.
Vì thế hãy trân trọng những gì mình đang có, dừng để mọi thứ trở nên quá muộn.  
 (+_+) ---- Toilatoi1618 ---- (+_+)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét